
Phnom Penh - Thủ đô của Campuchia ( theo cách gọi của người Việt Nam ) cách Sài Gòn ( thân thương :) ) gần 270km nhưng có vẻ cuộc sống ở nơi đây rất khác so với những gì mà những người Việt chưa bao giờ bước chân khỏi đất nước của họ nghĩ ( casino,nghèo khó, dơ bẩn, muỗi,..)
Khác với họ-những người mà tôi cho rằng họ không hề có tí hiểu biết nào về những gì mà họ nói, họ nghĩ, nhưng lại huên hoan về cái hiểu biết nông cạn của mình một cách tự tin. Phnom Penh trong tôi thật khác lạ ...Phnom Penh phát triển một cách thần kì, so với Sài Gòn Phnom Penh không hề thua kém về tất cả mọi thứ, đường xá, xe cộ, nhà cửa, may chăng trung tâm mua sắm đắc đỏ ở đây chưa cao bằng mấy cái ngớ ngẩn ở Sài Gòn. Phnom Penh thật yên bình, gần gũi một cách nhẹ nhàng. Con người ở đây luôn thân thiện( trừ mấy anh, mấy chú chạy Tuk tuk ở chợ Trung Tâm ( Centre Market nhưng cũng phải thông cảm một phần vì đó là nghề kiếm miếng cơm, miếng cháo của họ) thử lạc đường mà hỏi xem :) họ đưa về tận nhà mà không đỏi hỏi bất cứ gì ( tôi đã được họ đưa về tới khách sạn vài lần khi tôi và bạn mình đi lạc đường ) và họ cũng rất thật thà, lương thiện, tôi nghĩ đây là thành phố mà tỉ lệ người tốt lên đến 80% ...
Giống với nước bạn Việt Nam nhìn chung ẩm thực bên PP ( Phnom Penh ) khá thú vị, đa dạng, gần gũi - dễ ăn và khá ngon, có vẻ như nằm giữa các nước như Thái, Lào, Việt Nam nên thực phẩm ở PP có phần pha trộn nét tinh túy giữa các nước vs nhau - nhưng một điều có thể nói về nó là " tuyệt vời ". Ai mà đã đến Cam - mà không đi nhà hàng Happy Pizza, Happy huzb ở PP, Kampot, Sihanoukville, Siem Riep ăn happy pizza, uống happy shake thì nên ghé đó một lần nữa không thì coi như chưa đến Cam :) .. À còn món địa phương như Porhok phải ăn thì mới hiểu tại sao tôi nói là ẩm thực Cam nhìn chung giống Việt Nam.
Tháng 6, Sài Gòn tắm mình bằng những cơn mưa không ngớt thì PP cũng không ngoại lệ, có vẻ đi đợt này thì hơi cực vì mưa thi nhau rơi suốt nên đây cũng là lần đầu tiên đi PP mà phải sử dụng Tuk Tuk để đi vòng vòng ( vì thường thì tôi đi Cam bằng xe máy ). Nhưng nhờ lần này mới thấy PP trong mưa cũng khá đẹp, hình ảnh những con người lao động cũng phần nào hiện rõ hơn trong tôi, mặc mưa các anh-chú-cô-chị-em- vẫn cố gắng tiếp tục công việc của mình- khác với VN một chút ở PP có cửa hàng tạp hóa di động - đó là 1 loại xe nhìn giống như xe bán Kem, cóc mía ở Vn nhưng bên đây thì trang bị dữ hơn, nhiều món hàng hơn như áo mưa, nước, trái cây, kem..., có vẻ như mưa là mùa thu hoạch của họ, họ hoạt động nhiều hơn trong mưa vì không phải ai đi ra ngoài cũng xách cái áo mưa theo..
Những ai yêu Sài Gòn một khi đã đến PP sẽ có một cảm giác gần gũi, cũng thân thương như ở Sài Gòn..
Phnom Penh mưa trong bình yên ..
Anh Rain và Tuk Tuk..
Rain là tên của người lái xe tuk tuk cho tôi, chắc rằng đó không phải là tên thật của anh nhưng thôi tôi cũng không tiện hỏi.. Tôi biết anh ấy thông qua Host của tôi ở PP ( ai dùng couchsurfing thì hiểu liền ).. Rain nhìn nhỏ con nhưng trông khá lanh lẹ, anh ấy nói tiếng anh khá tốt nên chúng tôi khá thoải mái khi trao đổi với nhau khi lần đầu gặp gỡ .. Rain 28 tuổi nhưng anh trông khá dừ so với tuổi của mình.. Chưa vợ vì lí do chưa tìm được người thích hợp cũng như điều kiện kinh tế chưa đủ..
Gặp nhau vào lúc trời mưa khá to, không muốn anh đội mưa đi tìm áo mưa nên nói anh nán lại chém gió một tí, nhưng mưa hoài không ngớt nên cô bạn Lucy của tôi thúc anh tìm áo mưa vì cô ấy không muốn trễ giờ đi đến lãnh sự quán ( tội nghiệp cho anh )..
Anh đã tìm được áo mưa.. Đề máy và xe bắt đầu chạy... Và xe chạy khá chậm .. so với chiếc max cũ của tôi thì vẫn còn chậm hơn ... Ngại ngùng nói với Lucy " he should fix his bike or maybe he should buy another one, better,.. here its Cambodia,, everything is cheaper than Vietnam ) .. Lucy nhìn tôi có vẻ hiểu điều tôi nói nhưng ra vẻ không đồng tình " But he can't buy that - its still expensive for him .." Hai người nhìn nhau có vẻ thông cảm cho "hoàn cảnh" của Rain ..
Đến lãnh sự quán của Việt Nam- Lucy và tôi vào trong, Rain phải ở ngoài đợi...10p sau.. Lucy phải đi tìm ATM vì đã không rút tiền trước khi đi .. cô phải lội bộ 1 mình vì tôi phải thương lượng với các "quan" ở đây .. Rain đứng ở ngoài vs chiếc áo mưa bọc, đợi ..và chỉ đợi .... 30p vẫn chưa thấy Lucy về, Rain cũng biến mất ... Một anh Tuk Tuk khác nói 2 người họ đã đi vs nhau .. 10p nữa thì họ về, thấy tôi có vẻ lo lắng Lucy trấn an- thì ra xe của anh ấy lại hư mà hư đến 2 lần - Khổ !
Xong việc ở Lãnh sự quán - Tôi, Lucy- Rain đi ăn ở nhà hàng Happy Pizza, chẳng nhớ rõ cái địa chỉ nhưng nó ở bên bờ sông Mekong, tôi mời anh ăn vs chúng tôi...
Ba người ăn và nói chuyện, nhìn chung Rain dễ gần và khá tinh ganh..:) ..
Sau đó anh chở chúng tôi đi shopping ở chợ Trung Tâm.. đi mua nón bảo hiểm và cuối cùng là về nhà .. kết thúc một ngày sử dụng tuk tuk - chúng tôi gửi anh 20$ ( coi như 430 000vnd) - khá mắc nhưng thôi cũng được - vì anh đã khá nhiệt tình với chúng tôi..
.......
Gặp Rain đêm cuối cùng ở PP trước khi chạy xe về nước ở bar cho Tây và cả khách địa phương ( quán bia với các em chân cụt ngắn có đủ và váy sexy là đều dĩ nhiên). Nói ngoài lề tí thì bar này nhìn muốn ói vì các chú, bác già cả tuổi cha chú rồi mà đi dô đó ôm mấy em cỡ tuổi mấy đứa chắt chít ...
Rain có nụ cười rất Khmer :) - anh ấy chào tôi một cách thân thiện- chúng tôi chơi bida vs nhau và nói chuyện một chút .. Tôi hỏi anh ấy hôm nay không đi làm sao - anh ấy trả lời " drinking and working" thì ra anh đang đợi cặp đôi Anh- Khmer kết thúc lừa tình nhau và chở họ về - Anh bạn host cho tôi khá thoải mái vs anh ấy, anh ấy ăn uống gì bạn tôi lo.... hmm ngẫm nghĩ .. "Hoàn cảnh" của anh ấy chắc cũng có thể mua một chiếc xe honda khác tại sao anh ấy k làm nhỉ ?? ( hoặc là cũng có thể là không ... thấy lạ một chút ) ...
Về nhà bằng một chiếc Tuk Tuk khác- Nghề tuk tuk ở PP không khác gì xe ôm ở Việt Nam- Nhọc nhằn nắng mưa...
Cảm thấy chút tội lỗi vì đã lớn tiếng với mấy chú và anh ở chợ trung tâm hồi hôm bửa...
Lãnh sự quán Việt Nam- Vietnamese Embassy
Lãnh sự quán Việt Nam tại PP nghe oách không? Mà nói ra thì mang nhục với người ta.. Xin lỗi những ai đang đọc những điều mà tôi đang viết ..
Lãnh sự quán là bộ mặt của một đất nước trên nước bạn, nhìn xung quanh, lãnh sự quán của em Lào, Chị Thái to như cái cung đình còn LSQ của VN ở PP như cái lỗ mũi, to hơn cái phòng tôi ở 1 chút, mà phòng tôi ở thì cũng có 14m2 chứ có to gì hơn ai ...
Phải chăng, làm nho nhỏ, đơn giản để tiết kiệm được nhiêu hay nhiêu ( mà thật ra xây Lãnh sự quán thì nước bạn nó lo chứ mình có chi của nào- may chăng các "QUAN" tiết kiệm dùm nhà nước.. :) )..
Bỏ qua vấn đề nghèo nàn của LSQ VN ở PP..
Trong khi đợi Lucy đi lấy tiền từ Atm, tôi ngồi trong chém gió với các " quan " nhìn chung thì các bác ấy cũng khá thân thiện không mấy hách dịch như những nơi khác.. Sau đó thì ai làm việc nấy, các bác vào trong văn phòng tôi thì phòng khác vẽ vời... Sau một chốc thì có một anh Da đen ( không hề có bất kỳ ý phân biệt chủng tộc nào ) vào mua visa để vào Việt Nam thì như ngay lập tức anh ấy bị mời ( thẳng ra là đuổi ) ra một cách thẳng thắn, không cần nêu ra bất cứ lý do nào cho hành động của mình..
Hỏi ra thì mới biết- vì các bác ấy bảo họ chỉ muốn vào Vn để buôn hàng trắng ...hmm kể ra thì cũng tội - một người làm thì cả làng chịu tội cứ phải da đen thì ở đây sẽ mời ra vì chung một tội- là sẽ buôn hàng trắng hở VN.. Lại ngẫm về người Việt Nam -- Ăn cắp cho lắm vào để chúng nó lôi ra chửi cả một quốc gia - Thử hỏi vài bạn quốc tế về điều này xem coi họ nói gì...
Cuối cùng thì thủ tục xin Visa cho Lucy cũng xong, 200$ cho 6 tháng cũng không đến nỗi tệ.. - Thôi chào Lãnh sự quán Vn ở PP ..
Chào Phnom Penh Thân yêu của tôi ..
Gặp lại nhau sớm..!
Kim Knybel.